|
Từ điển Tiếng Việt (Vietnamese Dictionary)
tán
1 d. 1 Tà n lá»›n. Tán che kiệu. 2 Váºt có hình dáng nhÆ° cái tán. Tán đèn. 3 Vòng sáng má» nhạt nhiá»u mà u sắc bao quanh mặt trá»i hay mặt trăng do sá»± khúc xạ và phản chiếu ánh sáng qua mà n mây. Trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mÆ°a (tng.). 4 Bá»™ lá của cây, tạo thà nh vòm lá»›n, có hình giống cái tán. Cây thông có tán hình tháp. Tán lá. Tán rừng. Hà ng chè rá»™ng tán. 5 Kiểu cụm hoa có các nhánh cùng xuất phát từ má»™t Ä‘iểm chung trên trục chÃnh, trông nhÆ° cái tán. Cây mùi có hoa tán. Cuống tán.
2 d. Thể văn cổ, nội dung ca ngợi công đức, sự nghiệp một cá nhân nà o đó.
3 Ä‘g. (kng.). 1 Nói vá»›i nhau những chuyện linh tinh, không đâu và o đâu, cốt để cho vui. Ngồi tán chuyện. Tán hết chuyện nà y đến chuyện khác. Tán láo. 2 Nói thêm thắt và o. Có má»™t tán thà nh năm. Tán rá»™ng ra, viết thà nh má»™t bà i báo. 3 Nói khéo, nói hay cho ngÆ°á»i ta thÃch, chứ không tháºt lòng, cốt để tranh thủ, lợi dụng. Tán gái. Tán mãi má»›i vay được tiá»n.
4 Ä‘g. Äáºp bẹt đầu Ä‘inh ra để cho bám giữ chặt. Tán rivê. Äinh tán*.
5 I Ä‘g. Nghiá»n cho nhá» vụn ra. Tán thuốc.
II d. (id.). Thuốc đông y ở dạng bột; thuốc bột. Cao đơn hoà n *.
|
|
|
|